NGƯỜI CHIẾN SĨ CÔNG AN Nguyễn Hồng Bửu, học sinh lớp 12a1 trường Trung học Duy Tân TPHCM
Em tên là Nguyễn Hồng Bửu, học sinh lớp 12a1 trường Trung học Duy Tân TPHCM. Em cũng như bao bạn trẻ khác cũng có ước mơ và hoài bão của mình. Từ nhỏ ước mơ của em là muốn trở thành Chiến sĩ Công an. Em sẽ chứng tỏ ước mơ của em và em sẽ nỗ lực để đạt được điều đó.
Miền quê em sống nằm ở miền Trung với bao cảnh đời cơ cực và em đã thấy nhiều gia đình vất vả để kiếm từng miếng cơm qua ngày nhưng cuộc sống đôi khi chẳng được bình an. Đôi khi cái đói, nỗi cơ cực làm cho con người mất hết niềm tin vào sự công bằng. Em may mắn được cha mẹ cho lên TPHCM học cấp 3 ở trường THCS, THPT Duy Tân. Bên cạnh những môn bắt buộc theo chương trình thi tốt nghiệp THPT, em vẫn thích môn giáo dục công dân lớp 12 với những kiến thức cơ bản về luật pháp, dần dần em hiểu hơn tính công bằng của pháp luật và nhiệm vụ của những người thay mặt nhà nước để thực thi pháp luật, bảo vệ quyền lợi hợp pháp của công dân.
Trong cuộc sống, khó có sự cầu toàn, người chiến sĩ công an cũng vậy. Có nhiều hình ảnh ca ngợi các chú công an vì dân quên mình. Sự uy nghiêm, oai vệ của người công an trong trang phục công an mạnh mẽ, và nhiều điều tốt, gương tốt mà các chiến sĩ công an đã thực hiện cho người dân. Nhưng trong cuộc sống thực tế, dư luận cũng còn nhiều điều ca thán đâu đó về những hành vi chưa tốt của các chú công an như tham nhũng, hối lộ, bóc lột nhân dân mà em đã được đọc và thấy trên báo đài.
Nhưng đối với em, niềm tin và những tấm gương mà em thật sự nhìn thấy khiến em nể phục từ sâu trong lòng em. Đó là một ngày mưa to trên thành phố Hồ Chí Minh, cơn mưa vừa dứt hạt, em vội vã đạp xe trên con đường quen thuộc để về nhà, lúc đó trời đã gần tối và mọi người với mọi phương tiện xe cùng đổ xô xuống đường khiến đoạn đường trở nên đông và kẹt cứng. Một chú công an đã lớn tuổi xuất hiện. Nhìn vẻ mặt khắc khổ của chú ấy cố gắng điều khiển các xe cộ đi đúng lằn đường không chen lấn lẫn nhau, em có cảm giác như chú muốn khóc. Với vóc dáng cao và đôi tay gầy guộc, trong đêm tối chỉ mình chú ấy điều khiển mọi phương tiện giao thông qua lại, và cuối cùng xe đã được thông, mọi người lại vội vã trở về nhà. Thật sự lúc đó em đã muốn khóc trước công việc tưởng như bình thường mà có ích cho người dân như thế. Một lần khác, em đang đi trên đường, chợt nghe tiếng hét thất thanh “cướp, cướp” Ngay lập tức bên góc phố, một chú công an nhảy lên xe, đuổi theo áp sát tên ăn cướp. Bằng các biện pháp nghiệp vụ và sự giúp sức của người dân, chú công an đã tóm gọn tên cướp giựt túi xách của một chị đi xe gắn máy và đem lại trả cho chị ấy.
Theo em nghĩ, với tất cả những người có trái tim, khi thấy những cảnh vất vả và nguy hiểm của chiến sĩ công an đều suy nghĩ như em: nếu trên đời này không có công an thì xã hội sẽ ra sao?
Dù những chuyện ấy diễn ra rất nhanh, chỉ trong khoảnh khắc, chợt ào đến rồi hoàn tất, kết thúc sự việc, trả lại sự bình yên cho mọi người. Nhưng ngay lúc đó em đã khẳng định ước mơ và hoài bão của mình, đó là mục tiêu cho em phấn đấu tới hôm nay. Với tất cả tình yêu thương em sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy ước mơ đó và em sẽ quyết tâm thực hiện. Nếu cho em một cơ hội để đạt được ước mơ đó em sẽ cố gắng, cố gắng hết sức có thể để làm tốt bổn phận của một người công an đối với người dân, với đất nước là giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn của người dân và sẽ bắt hết những ai cố ý làm ảnh hưởng đến tài sản và sinh mạng của người dân. Đây là những lời nói tự đáy lòng của em. Muốn như vậy, em phải học giỏi, phải luyện tập thể lực để có thể thi vào ngành Công an.
Em muốn chứng minh rõ ràng điều em suy nghĩ khi viết bài viết này. Em viết bằng sự cảm xúc để nói lên ước mơ của mình cho mọi người đọc. Em là một học sinh không thông minh lắm, thay vì một bài học thuộc, bạn em chỉ cần ba mươi phút nhưng em phải bỏ ra một tiếng để học xong. Trong tất cả các môn học em chẳng có thành tích gì đáng để khoe nhưng em xin khẳng định rằng em có nhiệt huyết, có quyết tâm và biết giữ lời hứa với những gì em nói rằng em sẽ đạt được ước mơ đó. Còn đây là phần kết mà em muốn gửi tới đến tất cả mọi người mà em yêu thương. Em có ước mơ và mạnh dạn viết một bài văn để nói lên những mong muốn của mình và em rất vui khi được nói lên ước mơ của em với mọi người.
Nguyễn Hồng Bửu, học sinh lớp 12a1 trường Trung học Duy Tân TPHCM